Chương 90: 1

[Dịch] Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh

Thương Điểu Độc Tình

5.114 chữ

02-11-2024

“Hữu Quang, ngồi xa vậy làm gì? Lại đây, anh có chuyện muốn nói.”

Lúc này, giọng nói ôn hòa của Bùi Thiên Thành vang lên từ giữa đám đông.

Trần Phù Quang giật mình, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh anh ấy, tìm một chỗ ngồi xuống.

Vì quá vội vàng, hắn còn va phải một cô gái trang điểm xinh đẹp, cô ta khinh thường liếc xéo, bĩu môi, hình như muốn nói gì đó, nhưng thấy Bùi Thiên Thành lại thôi.

“Ngày mai là tiệc của cậu Diệp, em nhớ ăn mặc đẹp một chút, đừng làm mất mặt nhà họ Bùi chúng ta.”

Bùi Thiên Thành nói.

Giọng anh áy luôn ôn hòa, dễ nghe, khiến mấy cô tiểu thư nhà giàu bên cạnh không khỏi mỉm cười.

“Hả? Em cũng phải đi sao?”

Gương mặt tròn trịa của Trần Phù Quang lộ vẻ khó xử.

Hắn đi làm gì? Đi cho đủ hả?

Một người đàn ông ăn mặc sang trọng ngồi trên ghế sofa cười nói:

“Em trai của Bùi thiếu gia cũng tuấn tú lịch sự, sao lại mất mặt được chứ?”

“Chỉ là, nghe nói khách sạn tổ chức tiệc có kẻ sát nhân hay lui tới, nếu lúc đó có nguy hiểm gì, Bùi thiếu gia đừng chỉ lo bảo vệ em trai ruột mà quên mất đám em trai em gái kết nghĩa chúng tôi nhé.”

Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng khách đều cười ồ lên, khi nghe nói có sát nhân ma, ánh mắt càng thêm phần hưng phấn và thích thú.

Tổ chức tiệc ở khách sạn có khả năng xuất hiện sát nhân ma, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi, đúng là tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết trinh thám!

Bùi Thiên Thành lắc đầu cười.

“Mọi người yên tâm, tuy võ canh ta không cao nhưng cũng có chút bản lĩnh, cái loại chuột nhắt chỉ dám ra tay với phụ nữ yếu đuối này chẳng đáng để tôi bỏ vào mắt.”

Giọng anh ta vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại toát ra sự tự tin khó giấu.

“Tôi cam đoan với mọi người, tối mai sẽ là một bữa tiệc vui vẻ, sẽ không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.”

Khu Đông Thành, khách sạn Thụy Châu, tầng bảy, một căn phòng nào đó.

Trong căn phòng tối om, một bóng người cởi trần, đầu và chân đều quấn băng ngồi trên ghế, phì phèo thuốc lá.

Trong làn khói thuốc lượn lờ, theo ánh sáng le lói chiếu vào phòng qua khe hở của rèm cửa, lộ ra gương mặt âm u của một người đàn ông.

Chính là thành viên băng Thế Đao, đệ tử của võ đường Kim Phong, Đoàn Khai Bình.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào một góc phòng, vẻ mặt khó đoán.

Đó là một vật thể hình chữ nhật dài khoảng hai mét, rộng một mét, dựng đứng ở góc tường, bên ngoài được quấn kín bằng băng dính đen, không nhìn rõ bên trong là thứ gì.

Chỉ là thỉnh thoảng bên trong lại phát ra tiếng sột soạt, ken két, khiến người ta sởn gai ốc.

Đoàn Khai Bình sợ hãi nhìn chằm chằm vào vật thể hình chữ nhật đó, lấy điện thoại từ trong ngực ra gọi.

Nhanh chóng kết nối với đầu dây bên kia.

“...”

Rõ ràng chỉ là đang gọi điện, nhưng Đoàn Khai Bình lập tức trở nên cung kính, khúm núm nịnh nọt:

“Vâng, xin lỗi, tôi cũng không ngờ, rõ ràng đã cho ‘Số 1’ ăn no rồi mà nó vẫn cắn phá lồng, tự mình ra ngoài săn mồi... May mà từ khi sinh ra nó đã luôn ở trong lồng, coi lồng như nhà, ăn no rồi lại tự quay về...”

“...”

“Ngài yên tâm, nhất định không xảy ra sai sót gì, lũ con nhà giàu ngu ngốc đó căn bản không biết mục tiêu của chúng ta là bọn chúng, vậy mà hôm nay còn dám mở tiệc... Thứ ngài đưa tôi đã lắp đặt xong rồi, tôi cũng tính toán phạm vi vừa đủ bao phủ toàn bộ tầng lầu này, đến lúc đó chẳng ai có thể liên lạc với bên ngoài.”

“...”

Đợi đối phương cúp máy, Đoàn Khai Bình thu lại vẻ khúm núm vừa rồi, rít một hơi thuốc thật sâu, tiếp tục bất an nhìn chằm chằm vào vật thể hình chữ nhật kia.

Tiếng sột soạt vẫn thỉnh thoảng vang lên.

...

Buổi tối, võ đường Tàng Long, phòng nghỉ.

“Bộ này, mặc bộ này được không?” – Trúc Sơn Anh cầm trên tay một bộ vest màu đỏ rượu được gấp phẳng phui, nhìn là biết chất liệu rất cao cấp.

“Đi dự tiệc mà, phải ăn mặc cho tử tế một chút, chị có kinh nghiệm, nghe chị đi!”

Cô cười tủm tỉm nói, cầm bộ đồ thử ướm lên người Tiết Cảnh.

Trần Phù Quang ở cạnh bĩu môi, nói:

“Trúc sư muội nói sai rồi, em phải biết ưu điểm lớn nhất của tiểu sư đệ chúng ta là gì chứ, là trẻ trung! Nhìn khuôn mặt trẻ măng này xem.”

“Theo anh thì không nên mặc loại quần áo trông già dặn này, phải làm nổi bật ưu điểm mới được, anh thấy đồng phục của trường Đại học Tinh cũng được đấy, cũng là kiểu vest, nhưng có nét trẻ trung, năng động... Trước đây anh cũng vì đồng phục trường Đại học Tinh đẹp nên mới muốn thi vào đó, tiếc là không đỗ.”

Tiết Cảnh thở dài, bất đắc dĩ nói:

“Em đi làm bảo tiêu... Mặc gì cũng được, em đã liên hệ bên khách sạn xong rồi, xe của người ta cũng sắp đến, Trần sư huynh, Trúc sư tỷ.”

Trên gương mặt xinh đẹp non nớt của Trúc Sơn Anh, đôi mắt linh động sáng ngời như con thú nhỏ mới sinh trợn lên, sẵng giọng:

“Cậu là đại diện cho thân phận võ đường Tàng Long của chúng ta, sao có thể tùy tiện chứ, nhất định phải vượt qua đệ tử của võ đường khác mới được!”

“Cái này của chị rất đẹp, cậu mặc cái này đi, đây là chị cố ý chọn trong tủ quần áo ở nhà rất lâu mới ra được!”

Lúc này, Mạnh Thanh Hiểu vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh cũng ôm một bộ quần áo trong ngực đi tới.

“Mạnh sư tỷ.” – Tiết Cảnh sửng sốt.

“...”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!